Mảnh Hồn Rơi
(revised)
Sao như lại như rớt rơi, giữa tầng không trống rổng
Tim ta đâu?
Những say đắm không cùng?
Hồn ta đâu? Không giữ được
tình chung
Giờ lạnh ngắt, hồn, tim,
không sự sống!
Mắt muốn khóc, mà mắt không ướt lệ
Hồn chơ vơ, lạc lõng giữa
dòng sầu
Bập bềnh, lênh bênh, trôi về đâu phía trước ?
Chỉ thấy một vùng mênh mông
Trời, nước, trắng mù sương!
Ở bên kia, người
có còn đứng ngóng?
Nhìn về ta, khô
héo một đời rồi
Nỗi oán hờn, người
ơi, dần
chết lạnh
Yêu thương nào cũng rẻ lối chia phôi
Đêm, ôi đêm! bơ
vơ và trống vắng
Nỗi trống rợn người,
tê buốt thịt da
Thôi thì cứ khóc đi, khi người còn khóc được
Khóc cho nhạt
nhòa thêm – mơ ước chết lâu rồi
Thôi thì người
hãy nhốt cho đầy tim oán hận
Đừng như ta bây giờ,
lạnh-ngắt-một-hồn-rơi!
Nhật Thụy Vi