Điên Dại
Em nhìn thấy gì qua đôi
mắt đó?
Mà ngẩn ngơ chìm giữa cõi mông lung
Như ngọn bấc phập phờ
trong gió
Còn bao lâu em hỡi cuối đường cùng
Em như buồn rầu, nhưng như không phải
Em như giận hờn nhưng em cũng không
Em là nổi trống trơn trong bao hiện hữu
Em mông lung vời vợi bóng linh hồn
Tôi với tay qua, mà không thể chạm
Em xuyên hình như một bóng thủy tinh
Nhìn trong mắt em lòng tôi rờn rợn
Tinh cầu xa dần mất dấu hành trình
Mái tóc đen trên bờ
vai em mỏng
Cánh áo hoa nào tươi được môi em
Nhìn vào em, một bức tranh buồn bã
Chỉ màu đen nhuộm sắc bạc phôi pha
Em ở đâu và đang ở chốn nào
Em như lạc lõng trong quanh hiu tiền kiếp
Em ở đâu, bao giờ em trở lại?
Hình như không gian... vừa lạc mất một vì sao!
Nhật Thụy Vi
Griffin Hospital 9/11/08
(cho Trinh Huynh)