Sunday, June 2, 2019

Điên Dại




Điên Dại

Em nhìn thấy gì qua  đôi mắt đó?
Mà ngẩn ngơ chìm giữa cõi mông lung
Như ngọn bấc phập  phờ trong gió
Còn bao lâu em hỡi cuối đường cùng

Em như buồn rầu, nhưng như không phải
Em như giận hờn nhưng em cũng không
Em là nổi trống trơn trong bao hiện hữu
Em mông lung vời vợi bóng linh hồn

Tôi với tay qua, mà không thể chạm
Em xuyên hình như một bóng thủy tinh
Nhìn trong mắt em lòng tôi rờn rợn
Tinh cầu xa dần mất dấu hành trình

Mái tóc đen  trên bờ vai em mỏng
Cánh áo hoa nào tươi được môi em
Nhìn vào em, một bức tranh buồn bã
Chỉ màu đen nhuộm sắc bạc phôi pha

Em ở đâu và đang ở chốn nào
Em như lạc lõng trong quanh hiu tiền kiếp
Em ở đâu, bao giờ em trở lại?
Hình như không gian... vừa lạc mất một vì sao!


Nhật Thụy Vi
Griffin Hospital 9/11/08
(cho Trinh Huynh)

Saturday, June 1, 2019

Trần Gian Vắng Bóng



 Trần Gian Vắng Bóng

Người ở thiên đường tôi ở đây
Ngươi còn mơ  giấc mộng sum vầy
Vườn tôi mưa bão giăng nhiều quá
Lá tả tơi, hoa rụng hết chiều nay!

Người bên kia đời, giữa mây trắng bay
 Có biết gì không cơn lốc qua đây
 Cuốn cả hồn tôi trong cơn bão táp
 Bỏ trần gian để tìm dấu chân ai
                                                        
Không gian mờ mịt, mây cuồng bay
Vườn tôi tan nát giữa mưa dày
Nhìn con chim nhỏ trong hiu quạnh
Lệ tôi trào, ôm nó khóc trên tay

Trần gian vắng ngắt không còn ai
Nhìn trời cao, mờ mịt mây bay
 Nhớ người, tôi nhớ, tim quặn thắt
Lạnh lắm cỏi trần người có hay?



Nhật Thụy Vi
5-31-2019