Khi Em Bỏ Đi – Tình Yêu Ở Lại
Từ cơn mê vất vưởng
Mà em đã không còn thức tỉnh được
Chỉ chập chờn hoài giữa hư và thật
Ngỡ khi mình bỏ đi thật xa
Là bỏ được tất cả
Những tháng ngày mõi mòn kéo lê, buồn bã
Cái không gian lặng thinh, đến tiếng cười nghe cũng lạ
Và đêm như xuyên qua ánh đèn, chong sáng lẻ loi
Đêm áp lấy tiếng nhạc trầm, ai đó bỏ lơi
Trong căn phòng chia đôi, ánh sáng và bóng tối
Lẻ loi! Em Và Anh, cô đơn
Chơi vơi! không lên tiếng nói!
Em tưỡng mình thoát đi , là ra khỏi khung trời mộng mơ rách nát
Đã ghép đời em vào những hoài mong trong ngột ngạt
Đi là tìm cho mình một khoảng không gian riêng ngạt ngào ánh sáng
Nhưng rồi...
khi Em đứng được bên-kia-ngọn-đồi với rừng cây bạt ngàn xanh mướt
giữa trời cao chập chùng mây biếc
Em đứng giữa những rộn ràng, thắm thiết, bủa vây
Em như chỉ với tay, mà gom nhặt đươc cả gió và mây
Nhưng… không, anh ơi, không phải thế
Em chỉ nghe tiếng tim em gọi về, thống thiết!
Tiếng kêu chấn động trong sâu thẳm hồn em
Làm Em lao đao, và chới với
Và Trong phút giây của cơn mê cuồng đó
Em chỉ thấy có Anh, có Tinh-Yêu-Anh còn lại
Còn lại trong em, tinh nguyên như mới
Em thấy như thiên đường đang ngủ yên, vững vàng trong bóng tối
Thấy được nụ cười, luôn đượm ưu tư, che dấu
trong ánh mắt anh đăm chiêu cúi xuống
trên những hàng chữ nghiêng nghiêng xiêu vẹo của quyển sách cũ phai màu
Trong âm thanh trầm buồn cúa dòng nhạc xa xưa, cũ rít
Quá khứ quay về lay động tim em, bao nỗi xuyến xao nhung nhớ
Cái không gian bình an của tình yêu tườmg đã xa mờ mịt
Có phải khi em bỏ đi, Tình-Yêu-Trong-Em còn ở lại?
Để giờ đảy trái tim em như mất đi nơi nương náu
Nó đứng mãi trên ngọn đồi xanh kêu réo
Và gục chết giữa cơn đau lồng lộng,
Hay cũng sẽ mỏi mòn dần trong nghẹn ngào, lạc lõng
Đầy ưu sầu và vô vọng!
Nhật Thụy Vi
revised 5-2021