Lạnh
Đêm,
vùng đêm mờ mịt
Ánh
đèn buồn hắt hiu
Lệ
nhỏ tràn khoé mắt
Sao
đời quá đìu hiu
Lạnh!
ôi sao lòng lạnh
Buốt
! quá buốt bờ tim
Mõi
mê đêm trở giấc
Buồn
thấm đẩm hương đêm
..........
Lạnh
Lạnh,
hồn
em buốt giá
như
mùa đông bên ngoài
Buổi
chiều tàn
Không
một giọt nắng hắt hiu
Trong
chăn mỏng
Co
ro
Đời
lạnh
Như
nằm trong mộ hoang
Như
mưa réo rắt
Như
gió buốt từng cơn thổi qua
Em
đứng bên
Nhìn
thân xác buồn thảm xám ngắt
Kẻ
lạ
hay
em đó sao
Lạnh
Tình
lạnh như mùa đông
Không
còn hơi thở ấm
Thổi
qua mái tóc khô
Không
còn bàn tay yêu
Xiết
bờ vai đông giá
Lạnh
Vằng
vặt, triền miên
Lanh,
đả đi vào đời em
từ
muôn ngả!
1/10/96
No comments:
Post a Comment