Cửa Mở Vào Cô-Đơn
Khi em về, mùa
xuân như chết lặng
Nghen ngào lòng,
cây lá rũ buồn theo
Có phải vì em mà người đi trong thầm lặng
Để hồn em giờ quấn
chặt những ăn năn
Ôi, giữa mùa xuân mà mù sương tuyết trắng
Ùa ập xuống em
từng lớp lớp nhớ thương
Băng giá dầy,
đóng kín lại thời gian
Ngừng ở đó, giữa
mùa xuân tang tóc
Người mở cửa cho
Cô-Đơn và để đó
Em bước vào, băng
giá cũng vào theo
Người vẫn biết dù
chông chênh một thuở
Nhưng tinh ta, son sắt vẫn còn đây
Nước mắt cứ
rơi trong canh khuya, bóng tối
Lặng thinh, mỏi
mòn, thương nhớ bủa vây
thấy đời mình mục rã từng ngày
Ta
vẫn ngồi gỏ nhịp đời hoang vắng
Sao người bỏ đi
mà cửa Cô-Đơn không đóng
Để Em bước vào rồi ở lại với Thiên Thu
Cái đau tận cùng này, đâu phải ‘phù du’
Khi những giọt lệ ứa ran từng mạch máu
Yêu người, tim em vẫn mênh mang như thế
Dù cô đơn khép kín cửa , nhốt em rồi.
Dù cô đơn khép kín cửa , nhốt em rồi.
Nhật Thụy Vi
4-18-2019
Cửa Mở Vào Cô-Đơn (2nd version for music)
Khi em về, mùa
xuân như chết lặng
Nghen ngào lòng,
cây lá rũ
buồn theo
Có phải vì em mà người đi trong
thầm lặng
Để hồn em giờ cuốn chặt
những ăn năn
Ôi, giữa mùa xuân mà mù sương tuyết trắng
Ùa ập xuống em
từng lớp lớp nhớ thương
Băng giá đầy, đóng kín lại thời gian
Ngừng ở đó, giữa
mùa xuân tóc tang!
Người mở cửa cho
Cô-Đơn và để đó
Em bước vào, băng
giá cũng vào theo
Người vẫn biết dù
chông chênh một thuở
Nhưng tinh ta, son sắt vẫn còn đây
Nước mắt cứ
rơi trong canh khuya và bóng tối
Lặng thinh, mỏi
mòn, thương nhớ bủa vây
thấy đời mình như mục rã từng ngày
Ta
vẫn ngồi đây gõ nhịp đời hoang vắng
hôm nay
Sao người bỏ đi
mà cửa ‘Cô-Đơn’ không đóng
Để Em bước vào và
ở lại đến Thiên Thu
Những giọt lệ ứa, nghe đau thấm từng mạch máu
Cái đau tận cùng nầy, đâu có phải là phù du
Revised for music
Nhật Thụy Vi
4-18-2019