Hôm đó cầm tay em
Anh trao cánh diều
ngũ sắc
Bảo em, kìa em, bầu
trời xanh biếc
Ngàn cánh hoa đào
nở trắng một bờ sông
Gió thênh thang
chờ, em hãy bay đi
Cánh diều trong
tay như rung lên niềm mơ ước
Em ngước nhìn trời,
lòng choáng ngộp ước mong
Gió, gió ơi, nhè
nhẹ thôi
Diều mong manh và
hay chao đảo
Tay em yếu mềm liệu
giữ có được không
Một chút thăng bằng
giữa những long đong
Khi giữa trời và ta, chỉ là dây tơ nhỏ
Anh cầm tay em,
giọng anh êm ả
Anh bên em
đây, sẽ cùng nâng cánh diều cao
Bay lên đi diều, bay trong nắng, giữa trời cao
Bay lên đi, đôi
cánh nhớ chở theo giùm bao mộng ước
Ôi, diều lên cao,
mấy tầng mây, bao sợi tơ vàng quấn quit
Em nôn nao, theo
đuổi một đường tơ
Gió lồng lộng,
cánh diều chao, và em cuốn quit
Thôi lạc lối rồi,
xa dần ước mộng
Gió tả tơi hoa rụng
trắng dòng sông
Sợi tơ căng,
chùng, rồi chao đảo không thôi
Diều rơi, diều
rơi... chiều tàn gió lộng, diều rơi
Hai ta đứng ngẩn
ngơ, trông theo, ngóng đợi!
Mộng theo diều, mộng
vun vút bay xa
Chiều tàn lâu rồi,
sao ta còn đứng đợi
Cánh diều rơi nơi
đâu, diều không trở lại!
Nhật Thụy Vi
April 15, 2019
thuong tặng CH.trong buổi coi thã diều ở Washington DC
Kite’s Festival 3-30 2019
No comments:
Post a Comment