Xuân Ly Hương
Phải không anh ơi?
Đó là mùa Xuân của EM!
Ánh mặt trời chỉ vừa đủ ấm
Trái tim như đang mong đợi sự rung động hồn nhiên
Khi nhìn buổi sáng sương vừa tan
Mọi niềm đau xưa giấu mặt
Cái vui chập chờn,
rung rinh trên lá cỏ
Nhẹ nhàng như những cánh hoa tim tim mong manh vừa nở
…
Người hãy cho em lại một ngày Xuân cũ
Em không cần son phấn, lụa là
Không cả cái làm dáng thướt tha đài các
Anh hãy cho em: mùa Xuân của EM
Mà cái bóng của mùa
đông nghiệt ngã không còn lưu dấu
Ngày và đêm không là nơi ẩn mình
cho những tuyệt cùng lạnh lẽo tha phương
Của một sáng mà người ta lạnh lùng dẫm nát một mùa Xuân
trên cánh daffodils
nõn nà vừa chớm
Để nỗi đau ai đã gây
còn vương hoài lại đấy
Nát nhầu, buồn bã!
Rồi sáng này mùa Xuân trên đất lạ
một vài giọt sương như
còn vương trên má
Nhưng trong cái long lanh của phiền muộn rã rời
Em thấy như có ánh mặt trời chiếu sáng trong tim
Ấm nồng, rực rỡ
Vì ở bên này đại dương
nơi em gọi là quê hương
Có mùa Xuân, thật sự Thanh Bình và yên ả
Và có lẽ vì những ước mơ
chờ mùa Xuân về cho quê hương
của em xưa đà tan rã!
Em dừng bước thôi anh
sáng hôm nay lòng tự nhủ:
Em sẽ dừng lại nơi này
Giữ một chút Xuân ly hương tồn tại!
Nhật Thụy Vi