Không biêt làm thơ yêu anh
Vì không biết làm
thơ yêu anh
Hoa không nở thắm
- lá không xanh
Chiều qua vội
vã, mây không ghé
Đêm cũng hững hờ
với trăng thanh
Vì không biết làm
thơ yêu anh
Thơ, vần, lãng
đãng - quyện lanh quanh
Nụ hôn muốn gữi
mà không dám
Hai chữ ‘yêu anh’
cũng chẳng thành
Vì không biết làm
thơ yêu anh
Lòng ghen với
gió, giận trăng xanh
em lại hờn mình
là cái bóng
Giọt lệ buồn ướt
mắt thâu canh
Thơ em viết anh
xem rồi để đó
Chỉ hai lời lạnh
lẽo ‘cảm ơn’ em
Đã buồn thiu, tim lại
nghẹn lời thêm
Sao hai chữ ‘yêu
anh’ nhòa nhạt quá!
Không gom được thu
vàng vào nắng hạ
Không hoa cài
trên mái tóc thủy tiên
Nên thơ nào cũng
nhàn nhạt buồn tênh
Trang thơ nhớ
cũng đành - thôi chẵng gữi
Chiều nhìn anh lên
thuyền qua bến đợi
Như giòng sông,
em ngóng mãi con đò
Thuyền anh trôi,
quên bến nước đi qua
Em hối hã – lục
tìm trang thơ cũ!
Là nỗi nhớ, nỗi
chờ mong ai đó
Một vần thơ, dòng mực đọng bao lần
Thơ không dám gữi
cũng đành
Sao em vướng mãi
tơ mành trong tim!
Nhật Thụy Vi