Saturday, December 23, 2017

Cõi Buồn



Cõi Buồn



Người hỏi, sao đêm dài còn ngồi khóc
Khóc cho người hay khóc cho tôi
Hay cho trái tim sầu muộn lẻ loi
Và những bóng hình nhạt nhòa trước mắt

Như mảng rong xanh lều bều mặt nước
Trãi dài ra trong ngày tháng quạnh hiu
Bập bềnh trôi trên biển vắng cuối chiều
Chờ tan rã chìm sâu trong biển mặn

Cũng giống tôi, người buồn đời câm nín
Mắt người hoắm sâu xa vắng đìu hiu
Đâu người thân yêu, đâu quê cũ, tiêu điều!
 như từ thiên thu tiếng thở dài vọng lại!

Nhớ  những vần thơ xưa, ai đã bôi mất đấu
nốt nhạc hững hờ,  tay gỏ nhẹ phím đàn
lặng lẽ chìm, thơ-nhạc  sầu đêm tối
Là  người và tôi, hai chiếc bóng đơn côi

Hồn  lạc loài giữa những miền ký ưc
Nhạt nhòe dần theo đuổi bóng thới gian
Có phut giây chợt ngơ ngẩn bàng hoàng
Khi hực sáng, soi bóng ma ngày cũ
                          
Vết thương đó cứ rơi từng giọt nhỏ
Từng giọt đau, từng  giọt nghẹn ngào
Như rỏ xuống len sâu vào mạch máu
Chảy thành giòng, đời-máu-lệ xót xa.

Bao nhiêu là nước mắt
Đã đổ trên giấy rồi
Nhòe nhoẹt hoen nét mực
Tái tê sầu khôn nguôi!

Nhật Thụy Vi
Dec 23, 2017



Tuesday, December 19, 2017

Thu Chờ Ai






Thu Chờ Ai



Em về từ bao giờ
Lá vàng phơ phất gió
Dáng thu buồn ngẩn ngơ
Chờ ai, thu đứng đó?

Nỗi niềm gì thu nhớ
Mà ngoài ngõ thu chờ
Cho ta lòng bối rối
Rối loạn những vần thơ

Ngoài kia thu ướt mưa
Rưng rưng cành thu đỏ
Mềm lòng người đứng ngó
Chiếc lá úa vừa rơi

Thu vàng ơi,  thu hỡi
Từng giọt, từng giọt mưa
Người vẫn buồn đứng đợi
Một hồn sầu tả tơi

Thu vàng qua cửa sổ
Thu mờ mờ sương giăng
Người lặng lờ đứng ngắm
Vương nỗi niềm ăn năn

Em về từ bao giờ?
Dáng thu chờ ngoài ngõ
Thu vàng, thu bơ vơ
chiều tàn,  thu vẫn đợi
Trong mịt mùng sương rơi.



Nhật Thụy Vi

11-2017

Sunday, December 10, 2017

Đừng Bảo Em Quên



Đừng Bảo Em Quên


Vâng,
Em sẽ gạt đi bao nhiêu phiền muộn
Cho tim này nhẹ bớt gánh đau thương
Nhưng tìm đâu được niềm vui thơ dại
Đã chìm  sâu rồi,  xuống đáy đại dương

Vâng,
em s xóa dần, mỗi ngày một chút
Không dập dồn, không sôi động, say mê
Ngày thơ trinh, cười nụ, thắm duyên quê
S học lại nhịp tim mình buổi trước

Em sẽ dừng lại , quay đầu,  lê bước
 Sẽ trở về tìm hai chữ nguyện thề
Đã cháy mất theo một ngày binh lửa
Hay đã vùi trong huyệt lạnh chiều quê

Vâng,
Em không khóc, em thôi không khóc nữa
Giữ nụ cười cho nhẹ bớt khổ đau
Nhưng mắt lệ còn long lanh, ngào nghẹn
Có phải hồn vừa  ngã xuống vực sâu

Vâng,
Em xót xa gì trong lời tiễn biệt
Lạnh lùng thôi, với một nụ cười buồn
Xoay mặt đi, và dấu hết đau thương
Em không khóc, em thôi không khóc nữa

Vâng
Có nghĩa là mắt  không còn lệ ứa
Có nghĩa là tim cũng  nát tan  rồi
Có nghĩa là  tình nhòa nhạt pha phôi
Em gói lại, chôn đời trong mộ tối.

                                                                                        
Nhật Thụy Vi
December 10, 2017


Monday, December 4, 2017

Only darkness left

Youtube link:   Only Darkness Left

Only darkness left

my heart aches with pain and sorrow
farewell!  angels who departed for the  above
oh, our angels, oh children whom we love
now leaving the earth and leaving us in sorrow

Night has come in its darkest hollows
Earthly fathers and mothers cried in horror
Your warm winter coat, child
– now blood stained hood
Held it up close to the heart
of a mother who’s hurt!

Night, dark and darken
and every steps as retreating steps
Night, mom going home without children
Where are my daughters and sons
Night, blocked the hope, the love
Who has blocked the way?
I am without you, my Angel, my child!

My heart ached, oh, my heart ached
The pain, the thoughts most unbearable
Where were YOU? GOD and ANGELS of above
Where were YOU, when we NEED-YOU-SO!

Night, December’s night of horrors
when the evil in human form took the life of others
Sealed forever joy, sing song voices and laughter
Tore the hearts and
the open wounds will remain  in  parents’  forever


Night, voices of un-consolable mother’s sobbing in the corner
Night, devastated the town  cry out
 ‘ oh my child! oh my child!’ - with no returning sound
Night, darkest of night have covered the town
I cried for you, I prayed for you, oh! Newtown!

Nhật Thụy Vi
(translated from Chỉ Còn Lại Bóng Tối)
Dedicated to the innocent victims and the family

Newtown, Connecticut 12/14/12





Chỉ còn lại bóng tối

Ta nhắm mắt đề ngăn giòng lệ ứa
Tiển thiên thần của ánh sáng bay cao
Người ờ lại ôm trùm bao nổi nhớ
Gục đầu vào vùng bóng tối hư hao
Đêm đã đến chập chùng bao ngõ tối
Cha trờ về bước nặng kéo theo sau
Tay Mẹ xiết áo con còn để lại
Giọt máu đào nghe nặng trái tim đau
Đâu ơn Chúa, ơn trên, ơn Cao Cả?
đâu Thiên Thần, đâu Đức Mẹ ngôi cao?
đâu tình người?  đâu tiếng trẻ lao xao
sao chỉ Mẹ một mình trong bóng tối
Đêm thăm thẳm , đêm giăng cơn bão tố
Đêm lấp đầy những tiếng Mẹ khóc con
Đêm nhận chìm mọi sức sống còn vương
Đêm đã khoác Newtown màu đen thẫm!

                                            
Khóc cho các em bé đả chết va những người
Cha mẹ mất con trong vụ thảm sát ở
Newtown, Connecticut 12/14/12

Nhật Thụy Vi

The Sandy Hook Elementary School shooting occurred on December 14, 2012, in Newtown, Connecticut, when 20-year-old Adam Lanza[9][10] fatally shot 20 children between six and seven years old, as well as six adult staff members. Prior to driving to the school, he shot and killed his mother at their Newtown home. As first responders arrived at the scene, Lanza committed suicide by shooting himself in the head.



Friday, December 1, 2017

Niềm Đau Tử Biệt




Niềm Đau Tử Biệt


Nỗi đau không lường được
Dẫu biết đời khói sương
Dẫu biết chiều nắng nhạt
Chỉ bụi hồng vấn vương

Phải chi ta bức được
Trái tim mình ra coi
Sao tái tê nhức buốt
Nỗi nhớ nhung không rời

Bờ mi như đập nước
Cứ tràn, tràn ra thôi
Phất phơ trong hương khói
Hình ảnh cứ nổi trôi

Cắn răng, ôm lồng ngực
Nhủ lòng đời chia phôi
Nhủ lòng không thoát được
Tử biệt của cuộc chơi

Nhưng sao thê thiết quá
Cúi mặt hay gục đầu
Đêm từng đêm không ngủ
Lòng tràn những ưu sầu

Làm sao tay níu lại
Bàn tay ta yêu thương
Chiều nay lòng tê tái
Nhớ, nỗi nhớ khôn lường!


Nhật Thụy Vi

Dec 1, 2017