Đừng Bảo Em Quên
Vâng,
Em sẽ gạt đi bao
nhiêu phiền muộn
Cho tim này nhẹ bớt
gánh đau thương
Nhưng tìm đâu
được niềm vui thơ dại
Đã chìm sâu rồi, xuống đáy đại dương
Vâng,
em sẽ xóa dần, mỗi ngày một chút
Không dập dồn,
không sôi động, say mê
Ngày thơ trinh,
cười nụ, thắm duyên quê
Sẽ học lại nhịp tim mình buổi trước
Em sẽ dừng
lại , quay đầu, lê bước
Sẽ trở về tìm hai chữ nguyện thề
Đã cháy mất theo một ngày binh lửa
Hay đã vùi trong huyệt lạnh chiều quê
Vâng,
Em không khóc, em
thôi không khóc nữa
Giữ nụ cười cho
nhẹ bớt khổ đau
Nhưng mắt lệ
còn long lanh, ngào nghẹn
Có phải hồn vừa ngã
xuống vực sâu
Vâng,
Em xót xa gì trong lời tiễn biệt
Lạnh lùng thôi, với
một nụ cười buồn
Xoay mặt đi, và dấu
hết đau thương
Em không khóc, em
thôi không khóc nữa
Vâng
Có nghĩa là mắt
không còn lệ ứa
Có nghĩa là tim cũng
nát tan rồi
Có nghĩa là tình nhòa nhạt pha phôi
Em gói lại, chôn đời trong mộ tối.
Nhật Thụy Vi
December 10, 2017
No comments:
Post a Comment