Nỗi đau không lường
được
Dẫu biết đời khói
sương
Dẫu biết chiều nắng
nhạt
Chỉ bụi hồng vấn
vương
Phải chi ta bức
được
Trái tim mình ra
coi
Sao tái tê nhức
buốt
Nỗi nhớ nhung
không rời
Bờ mi như đập nước
Cứ tràn, tràn ra
thôi
Phất phơ trong
hương khói
Hình ảnh cứ nổi
trôi
Cắn răng, ôm lồng
ngực
Nhủ lòng đời chia
phôi
Nhủ lòng không
thoát được
Tử biệt của cuộc chơi
Nhưng sao thê thiết
quá
Cúi mặt hay gục đầu
Đêm từng đêm
không ngủ
Lòng tràn những
ưu sầu
Làm sao tay níu lại
Bàn tay ta yêu
thương
Chiều nay lòng tê
tái
Nhớ, nỗi nhớ khôn
lường!
Nhật Thụy Vi
No comments:
Post a Comment