Dựng Lại Ngọn Cờ Vàng
Không, đừng bảo em ngưng dòng lệ chảy
Đừng bảo em hảy khép chặt con tim
Đừng bảo em em ơi em
hãy
Ngưng ưu phiền, em hãy đứng lên
Ngọn cờ quê
hương phất phơ trong gió
Em hãy nhìn theo đó mà đi
Em hãy gạt sang giọt lệ sầu bi
Em hãy. em hãy làm gương anh thư hùng kiệt
Không, em không thể, không thể đâu anh
Tim đã mỏi theo cơn đau từng lúc
Mắt đã quầng sâu đêm thức thâu canh
Lòng đã chùng vi khốn khó bao quanh
Bao mơ ước không còn nơi ngoi dậy
Anh đi nhé, và hãy bỏ em ở lại
Mảnh đất này em sẻ chôn thân
Để nỗi đau sầu một mình em gánh
Anh hãy lên đường cát bụi chinh nhân
Ngọn cờ vàng, em quấn quanh tim nhỏ
Vâng, một mình em, ôm giữ một mình
Cho nỗi đau cứ oằn vai thống khổ
Cho oán hờn tích tụ lại hồn thiên
Cờ Tổ Quốc, sẽ cùng anh bay cao trong gió
Cùng bóng đêm, em tha thiết nguyện cầu
Trái tim buồn này sẽ lặng lẽ nằm sâu
Lắng nghe nhịp quân hành hôm xưa trổi dậy
Ngày đã cuối ngày, ánh chiều còn le lói
Anh hãy đi, dựng lại ngọn cờ vàng
Dẫn thế hệ mới, theo nhịp quân hành ngày trước
Của ông cha một thuở rất hiên ngang
Lòng em sẽ dõi theo nguyện nỗi bình an
Lòng bất diệt một tình yêu tổ quốc
Tha thứ cho em, không cùng anh chung bước
Nhưng con tim cùng hướng một hồn quê.
Nhật Thụy Vi