Chờ Qua Cơn Giông
Người bảo, chờ cho qua cơn giông
Qua cơn giông,
tình sầu tơi tả rụng
Trên vũng bùn cô
đọng bởi thời gian
Chiều lạnh lùng
gió bần bật thổi ngang
Cuốn theo hết
chút tình thơ dành dụm
Mưa rạt rào, dội qua hồn ướt sủng
Gió ngoài kia, dấy động cả trong lòng
Sụt sùi tuôn,
mưa lệ một giòng sông
Tim se sắt, mỏi mòn theo nhịp đập
Tâm tư nặng, nổi niềm riêng vùi vập
Đời đưa ta vào những
cuồng phong
Vết hằn sâu, cháy bỏng cỏi lòng
Sao ngoảnh mặt, ta
một mình soi bóng
Người có về? Mắt soi mòn đêm tối
Bao lâu rồi chờ
qua những cơn giông
Đêm vẩn thiết tha, đêm trông ngóng chờ mong
Mà cơn bão đời vẫn chập chùng ngăn lối
Đã suốt tháng năm đợi chờ mòn mỏi
Đứng chênh vênh trên
triền khổ đau này
Để hồn xoáy sâu dần
trong cạn kiêt
Giờ đành buông thôi – cho mộng vù bay
Qua cơn giông, nếu người xưa trở lại
Thì còn đây, một mấm mộ tàn phai
Xin dừng lại đề câu thơ thương cảm
Cho biết rẳng giông bão đã qua rồi..
Đã yêu người và chết giữa đơn côi.
Nhật THụy Vi
Dec 18, 2017
No comments:
Post a Comment