Monday, November 27, 2017

Oh, my Beautiful Genius



Youtube link: 

Oh, my Beautiful Genius


Beautiful, Oh, my beautiful genius!
You shined brighter than stars
And far… you are so far
At a place that I can’t reach
Yet, my heart refuses to proceed
To bridge the gap - of our heart beats!
Is it because of your overly bright mind
or your arrogance of  blinded eyes
And thought of yourself – only the sky
Could cast a shadow on my life!


 Oh! my beautiful, arrogant genius
Even so, I do love you
Love the colors painted by you
The darkness of the rivers or the blueness of a young moon
Or the verse of a tragic poem born from your swoon
Or your wise and intense thoughts that pour down upon us
the song you wrote, the notes and  ambiguous rhythms,
the sad melodies was a theme
over-flowing and crushing my heart
Is it the lonely world in which only YOU, stand a part?

Beautiful, Oh my beautiful girl!,
How I long to follow your footsteps!
Yet, how much I NOT want to be … YOU, myself
As you are the mind, the heart, and the world
That I love to see
But  not  to be in your symphony steps
with  EVER..BRIGHT, ARROGANT, and… MAD
Oh my beautiful girl, you’ve make me weep!

Nhật Thụy Vi
Nov 24, 2017

Em - Kiêu-Hảnh-Tuyệt Vời

Em là ánh sao rực rỡ hơn các vì sao
Trên kia, cao, em vút ngời trên cao
Tôi nhìn thôi, không ước mơ vói được
Tim tôi và em, vẫn khoảng cách rất sâu

Vì sao em lồng sáng giữa thiên hà
Hay bóng xám của chính mình kiêu ngạo
Che cả mắt, mà tưởng một-trời-em làm giông bão
Để phủ xuống  đời tôi vùng bóng tối bao la

Ôi Em, Em thần tượng ngọc ngà
Tôi vẫn yêu em, yêu sắc màu em chọn
Những dòng sông đen mịt mờ  tắt nghẻn
Hay ánh trăng non, xanh thăm thẳm trong đêm
Và vẩn thơ em, làm đau buốt, triền miên
Bằng  ánh sáng tâm linh của riêng em đỗ xuống
Bằng nốt nhạc ngẫn ngơ, thẫn thờ, đâm suốt
từ tim em, niềm cô đơn réo gọi khôn nguôi                                                                                T
Tôi vẫn yêu từng giòng, rớt nhẹ xuống hồn tôi

Ôi Em, Em thần tượng trên ngôi
Tôi lắng nghe và dõi theo em từng bước
nhưng không thể chia chung niềm mơ ước
Vì trong trí, trong hồn, EM và trái tim kiêu ngạo
Đã làm tim tôi rươm rướm máu
Và trên mi tôi, lệ đỗ đã bao lần???


Nhật Thụy Vi
(Genious, oh My Genious)


Saturday, November 18, 2017

Aỏ hay Không Ảo?



Aỏ hay Không Ảo?

Tối qua nằm buồn thiu
Bị la rồi bị mắng
Trên ảo em thận trong
Người dấu mặt, dấu lòng…

Nhưng không, nhưng không mà
Bạn em có nhiều lắm…
Super, super nice!

Người lớn và người nhỏ
Bé tí cũng bạn em
Từ lúc chưa lọt  lòng
Bây giờ phá đáo đễ..
Em cứ  trông, và trông…
Nào Mon, nào Bánh Mì, nào Mia
Tên không dễ gì quên
Mum, mum, mũm and mum
Hi hi hi ..ha..ha..he

Bạn em, còn, còn nữa
Super, super nice
Có người cao thượng thặng
Biết đủ hết tiếng Tây
Giỏi hơn em tiếng Việt
Chữ ‘nghĩ’ hoài không ra

Có người không thích chó
Có người không thích mèo
Em thương Mèo và Chó
Người đem em ‘monkey’
Sáng này coi ‘hớt tóc’
Tội nghiệp thân nó ghê!

Người gọi em là ‘Cá’
Cứ gọi hoài ‘Cá ơi’
Vì em có chử ‘vi’
Chữ Vi với chữ kỳ
Bảo em đừng lội xa
Có ngày bơi mất dạng

Em thích đọc thơ hùng
Của người anh anh dũng
Nhưng em ôm con sóc
Người không cho em vào
Hu..hu..hu em khóc
Đặt nó ngoài hàng rào
Đọc  xong…nó đi mất
Giờ em biết làm sao???

Hôm qua em bị phạt
Cái tật hay nói nhiều
Đóng cửa không cho vào
Nên lòng em buồn thiu
Người không cần, không biết

Bạn em rất xinh đẹp
Ai cũng super nice
Dạy em gì họ biết
Tranh, nhạc, thơ, bếp núc
Em không thông minh lắm
Nghe lẹ, rồi đi chơi
Nên học hoài..không nhớ
Em ‘gục, gặc’ triết gia
Mà đầu đau búa bổ
ui, em vẫn ngoan

Em thich thơ, làm thơ
Chuyện trời và chuyện đất
Hết gió tới trời mưa
Một đời em sướt mướt
Cũng vì gió vì mưa


Có người yêu em lắm
(chắc vậy hi!hi!)
Mà không thèm nói ra
Nói, đi, đi, anh đóng cữa
Hỏi cái gì, cũng không,
 Không, không…và không

Mà, để dành đó nhé
Em đi rồi em về
Ảo một vòng em ghé
Nhớ đdành cho em

Sáng này ngồi buồn quá
Thảo mấy vần ‘tâm thơ’
Dặn: trái tim  đỏ ( tím cũng được J)
Nhớ đ dành cho EM.

Hi!hi…Chúc tất cả anh chị Chủ Nhật Vui.

Nhật Thụy Vi


Thursday, November 16, 2017

Áo Trắng Sài Gòn



Áo Trắng Sài Gòn

Chỉ còn vần thơ say
Gửi  Sài gòn yêu dấu
Nơi màu áo trắng bay
Rưng rưng chiều bóng đổ
Dáng em đi dịu dàng
Mát rượi lòng đường phố

Bây giờ áo cũng còn
Mà dáng xưa đã mất
Áo trắng chiều vẫn bay
Sao hồn không rỏ nét

Phải trời Sài gòn mưa
Phải em lồng lộng gió
Gia chợ đời te tua
Để phấn son bôi úa
Chút hồn em rất  trong
Mà xưa,  Sài gòn đó
Áo trắng, hồn trắng trong!

Màu áo em, Sài gòn
Màu áo em rất trắng
Tinh khiết từ trái tim
Làm tôi hoài mơ ước
Nhìn áo người xưa bay
Giữa hoa vàng đất nước

Áo trắng chiều xưa đâu?
Qua hồn, chiều nay trắng
Hình như màu trắng tang
Cháy giữa rừng lửa đỏ
Hình như màu mắt xưa
Có một giòng lệ ứa!
Hình như màu nắng phai
Chỉ còn trong trí nhớ!

Nhật Thụy Vi
Norman
Oct 1, 2017


Áo Cỏ Hồng





Áo  Cỏ Hồng

Hoa cỏ may này, em mang đi
Về may áo mới mc đêm nay
Cho hồn ấm lại, tim bỏng cháy
Sưởi suốt mùa đông lạnh lùng này

Những nụ hồng hồng,  rất nhỏ nhoi
Coi chừng đừng để bụi cỏ bay
Lên mắt em cay rồi ướt lệ
Khi anh chưa kịp về đêm nay

Cỏ hồng này,  rất ư mỏng manh
Giử nhé giùm anh  áo cỏ tranh
Em nhớ, những chiều  khi  gió nổi
Dễ  tươm rách lắm mối tơ mành

Nếu chiều gió thổi, cuốn em theo
Nhớ giùm anh áo nhỏ còn nhiều
Em trở lại, anh còn đứng đợi
Chờ may em áo cỏ tình yêu

Em chớ buồn, ơi, em gái yêu
Cỏ hồng phơ phất gió trong chiều
Nhưng bền chặc lắm,  mây không gãy
Chỉ gió làm lay lắt trái tim yêu

Em nhớ màu,  phơn phớt cỏ hồng non
Hãy chắt chiu khi em chọn màu son
Hương cũng it oi, mùi thơm nhẹ lắm
Nhưng sao sánh bằng hương tóc của em

Thôi em về, hoa cỏ may trên tay
dùng sợi tơ vàng, nồng thắm em may
để mặc anh xem,  ngời trong mắt đó
giữa ánh hồng hoang,  cỏ dịu dàng lay!


Giấc Mơ Hoàng Hậu





Giấc Mơ Hoàng Hậu

Trong sương mai em sẽ là Hoàng Hậu
Nhìn xuống đời  trong suốt giọt thủy tinh
Nắng lấp lánh tròn vo miền ảo ảnh
Quyện cùng nhau thanh, sắc của nguyên trinh

Gió lượt là quấn quanh làn lụa mỏng
Rồi  cợt đùa em,  suối tóc huyền mơ
Mắt không gợn những ưu sầu canh cánh
chiều xoay xoay theo nốt nhạc và ANH

Đêm sáng lung linh em là Hoàng Hậu
Trăng nằm bên kia i lụa sông Ngâu
Trong lòng anh, em ngạt ngào hương phấn
Trăng đêm này, trăng cũng sẽ là EM

Đêm co ngủ, đêm nay  em Hoàng Hậu
Mộng tương phùng, em mộng chỉ mình ANH
Đêm không ngắn, không dài nhưng vừa đủ
Để tình em gói trọn đươc nghìn thu


Nhật Thụy Vi

Dáng Cờ Vàng





Dáng Cờ Vàng Trên Nền Trời Tỉnh Lẻ

Em  hỏi Chị sao lòng vương vấn mãi
Đã bao nhiêu năm? chị ôm giữ lá cờ vàng
Nước mắt chị  đã rơi bao nhiêu sầu tủi
Chị giữ được gì ngoài đắng chát đang mang?

Dõi theo trời đông lạnh lùng, lá cờ bay trong gió
Phần phật một mình giữa ngàn dặm xa xôi
Cờ một mình, một mình, bay hướng về đất Mẹ
Lặng lẽ cờ buồn, ta, nước mắt cũng tuôn rơi

Cờ vàng ơi, cờ vàng  Vitnam đơn lẻ
Phơ phất bao lần tiếng vọng hùng anh
Nơi đất lạ, nơi công viên buồn, tỉnh lẻ
Chỉ có mi, và ta, thm lặng ngó trời cao

Hồn cờ có vọng những ngày chinh chiến cũ
Tiếng reo vui của lũ trẻ quanh trường
Ta đứng trang nghiêm trong mổi sáng tinh sương
Mắt ngước cao với một niềm tin bất diệt

Hồn cờ đã đượm màu tang da diết
Khi ủ kín lên thân người lính chiến lìa đời
Ngươi có gào lên tiếng kêu thảm thiết
Khi nước non chìm trong khổ nạn chơi vơi

Ừ, đã bao năm rồi, lòng ta đà mi mệt
Hồn hướng theo cờ, tim tan nát rả rời
Nhưng ta ráng giữ, ôm ngươi trong lồng ngưc
Vì ít ra, còn ngươi, ta còn một niềm tin

Bay nhé, cờ vàng Vitnam của ta,  bay nhé!
Bay lên cao, lên đỉnh đời hy vọng
Vượt muôn  trùng sóng gió, bay lên cao!
Hàng hàng  lớp trẻ còn ngươi mà trông ngóng
Lá cờ yêu thương, lồng đậm nét sử xanh
Lá cờ vàng Vit Nam của nòi giống hùng anh
Của bất khuất, tự do và nhân ái
Cờ Vitnam, màu cờ vàng, ba sọc đỏ
Dáng cờ bay, mang dòng lich sử không phai.

Nhật Thụy Vi
November 14 2017

(Nhìn lá cờ vàng lẻ loi trên nền trời OKC)

Wednesday, November 8, 2017

Mảnh Hồn Rơi



Mảnh Hồn Rơi

Mảnh Hồn Rơi

Đêm cô đơn, đêm u buồn lạnh lẽo
Đâu tình yêu, đâu nỗi nhớ thiêt tha
Lòng trống không cùng đêm sâu quạnh quẻ
Nỗi trống rợn người, tê buốt thịt da

Người đứng khóc  bên kia trời hiu quạnh
Nước mắt trùng trùng  thác đổ trăm năm
Tim se đau đời khốn khổ thăng trầm
Sâu trong mắt, bóng quê nhà thấm đậm

 Ngọn đèn nhỏ nữa đêm soi thấp thoáng
Thẩn thờ  ngồi, người đối bóng đơn côi
Tiếng nhạc buồn từ xa ai buông vội
Tiêp nối, chập chờn trong tối mênh mang

Lời ai hát, giọng thiết thê u tối
Như nổi trôi , trống vắng, bềnh bồng
Cùng tiếng nhạc, ngập ngừng... che dấu
Phải nước mắt người, đang lặng lẽ tuôn không?
?
Đêm đã khuya nhịp đàn chùng ai rót
Văng vẳng nghe lòng tan nát, rã rời
Giọng chợt vút lên chớp trời cao, cao vót
ngất ngưởng đỉnh sầu réo gọi khôn nguôi

Sao ta lại rơi giữa tầng không trống rổng
Tim ta đâu?  Những mê đắm khôn cùng
Hồn ta đâu?  Từng đợt sóng mênh mông
Từng chập nổi chìm cùng đời sóng động
Giờ quạnh quẻ, một hồn không sự sống!

Người còn khóc  bên kia trời hiu quạnh?
Ta còn đây,  khô héo một đời rồi
Nổi oán hờn người ơi dần chết lạnh i
Khi  hồn, tim  đã rơi rớt xuống mồ thôi

Người khóc đi!  khi người còn đươc khóc
Cho quê hương người đánh mất lâu rồi
Người hãy nhốt cho đầy tim oán hận
Đừng như ta,  lạnh ngắt một hồn rơi…..



Nhật Thụy Vi
Norman 11-7-2017




Friday, November 3, 2017

Rừng Thu Em Vẫn Đợi







Ngừng ngập qua rừng thu
Lòng em bâng khuâng nhớ
Người đến từ trăm năm
Mang hoài trái tim vỡ

Bên này đời xôn xao
Bên kia rừng tĩnh lặng
Gió thu buồn giăng ngang
Tái  tê hồn cô quạnh

Chiều thu, rừng ngủ quên
Lá vàng không lay động
Đất trời dường lặng im
Sao lòng em dậy sóng

Lay lắt nhánh tương tư
Vấn vương chiều thu muộn
Bụi cỏ hồng hay mưa
Quyện hồn sầu trỉu nặng

Người đến, người đến không?
Vọng sâu đồi núi  gọi
Người đến, người đi rồi
Rừng thu ai lạc lối

Chiều vàng im tiếng gió
Nhạt nhòa nước mắt  rơi
Người đến, người đi rồi
Mà rừng thu, vẫn đợi!


Nhật Thụy Vi
Thu 2017

Bài Cảm Tác Của Phong Lan (fb 11-17-17)

Anh mang hoài tim vỡ
Trăm năm vẫn không lành
Mắt giờ hết tinh anh
Tóc sầu như lá úa

Cô quạnh suốt một đời
Ngang trời tơ nhện giăng
Lặng lẽ chốn cô phòng
Lao xao lá vàng rơi

Sóng lòng vẫn sục sôi
Im lìm trong giả dối
Động tĩnh có ai hay
Quên theo giấc ngủ ngày

Trỉu nặng trái tim sầu
Mưa chiều rơi theo máu
Thu muộn biết về đâu
Tương tư vươn theo lá

Lạc lối trong rừng thu
Rồi không muốn tìm về
Gọi tên em dội lại
Không phải là cơn mê

Đợi em anh vẫn đợi
Rồi không nhớ đường vê
Rơi bao nhiêu nước mắt
Gió lạnh lòng tái tê

Rừng thu vẫn còn đó
Thuỵ Vi đã xa rồi
Nắng thu vừa khép ngỏ
Ngàn đời nhớ em thôi !!

Một mùa thu chêt
PHONGLAN

viết tiếp cho TV


Có Nỗi Nhớ Không Tên







Có Nỗi Nhớ Không Tên

Có ni nhớ chập chùng như sóng vỡ
Ào ạt trồi lên trong những đêm đen
Có nỗi nhớ im lìm khắc khoải
Đêm trở mình, nghe nhức buốt con tim

Nỗi nhớ nào cho anh, em không  biết
Mà đêm đêm vọng tận đáy lòng em
Úp mặt sâu vào gối lẻ chăn đơn
Không dấu được con tim đầy khao khát

Có nỗi nhớ bùng lên trong khoảnh khắc
Đễ rụa ràng nước mắt ứa hoen mi
Rồi tức tưởi như chưa từng được khóc
em chìm sâu trong cùng tận sầu bi

Có phải yêu mà đêm ngày em nhớ
Nhớ mông lung, nhớ gió, nhớ trời cao
Hay vì vần thơ đằm thắm ngọt ngào
Mà nỗi nhớ chan hòa trong hơi thở

Ôi nỗi nhớ, mênh mang vừa òa vở
Như nốt sầu dày dặt rót trong đêm
Vòng tay anh, hay một giấc mơ êm
Sao chất ngất, anh ơi...của tuyệt cùng  nổi nhớ!


Nhật thụy Vi
Aug 2017