Ngừng ngập qua rừng thu
Lòng em bâng khuâng nhớ
Người đến từ trăm năm
Mang hoài trái tim vỡ
Bên này đời xôn xao
Bên kia rừng tĩnh lặng
Gió thu buồn giăng ngang
Tái tê hồn cô quạnh
Chiều thu, rừng ngủ quên
Lá vàng không lay động
Đất trời dường lặng im
Sao lòng em dậy sóng
Lay lắt nhánh tương tư
Vấn vương chiều thu muộn
Bụi cỏ hồng hay mưa
Quyện hồn sầu trỉu nặng
Người đến, người đến không?
Vọng sâu đồi núi gọi
Người đến, người đi rồi
Rừng thu ai lạc lối
Chiều vàng im tiếng gió
Nhạt nhòa nước mắt rơi
Người đến, người đi rồi
Mà rừng thu, vẫn đợi!
Nhật Thụy Vi
Thu 2017
Bài Cảm Tác Của Phong Lan (fb 11-17-17)
Anh mang hoài tim
vỡ
Trăm năm vẫn
không lành
Mắt giờ hết tinh
anh
Tóc sầu như lá úa
Cô quạnh suốt một
đời
Ngang trời tơ nhện
giăng
Lặng lẽ chốn cô
phòng
Lao xao lá vàng
rơi
Sóng lòng vẫn sục
sôi
Im lìm trong giả
dối
Động tĩnh có ai
hay
Quên theo giấc ngủ
ngày
Trỉu nặng trái
tim sầu
Mưa chiều rơi
theo máu
Thu muộn biết về
đâu
Tương tư vươn
theo lá
Lạc lối trong rừng
thu
Rồi không muốn
tìm về
Gọi tên em dội lại
Không phải là cơn
mê
Đợi em anh vẫn đợi
Rồi không nhớ đường
vê
Rơi bao nhiêu nước
mắt
Gió lạnh lòng tái
tê
Rừng thu vẫn còn
đó
Thuỵ Vi đã xa rồi
Nắng thu vừa khép
ngỏ
Ngàn đời nhớ em
thôi !!
Một mùa thu chêt
PHONGLAN
viết tiếp cho TV
No comments:
Post a Comment