Mảnh Hồn Rơi
Mảnh Hồn Rơi
Đêm cô đơn, đêm u buồn lạnh lẽo
Đâu tình yêu, đâu
nỗi nhớ thiêt tha
Lòng trống không
cùng đêm sâu quạnh quẻ
Nỗi trống rợn người,
tê buốt thịt da
Người đứng
khóc bên kia trời hiu quạnh
Nước mắt trùng
trùng thác đổ trăm năm
Tim se đau đời khốn khổ thăng trầm
Sâu trong mắt,
bóng quê nhà thấm đậm
Ngọn đèn nhỏ nữa đêm soi thấp thoáng
Thẩn thờ ngồi, người đối bóng đơn côi
Tiếng nhạc buồn từ
xa ai buông vội
Tiêp nối, chập chờn
trong tối mênh mang
Lời ai hát, giọng
thiết thê u tối
Như nổi trôi , trống
vắng, bềnh bồng
Cùng tiếng nhạc,
ngập ngừng... che dấu
Phải nước mắt người,
đang lặng lẽ tuôn không?
?
Đêm đã khuya nhịp
đàn chùng ai rót
Văng vẳng nghe
lòng tan nát, rã rời
Giọng chợt vút
lên chớp trời cao, cao vót
ngất ngưởng đỉnh sầu
réo gọi khôn nguôi
Sao ta lại rơi giữa
tầng không trống rổng
Tim ta đâu? Những mê đắm khôn cùng
Hồn ta đâu? Từng đợt sóng mênh mông
Từng chập nổi
chìm cùng đời sóng động
Giờ quạnh quẻ, một
hồn không sự sống!
Người còn
khóc bên kia trời hiu quạnh?
Ta còn đây,
khô héo một đời rồi
Nổi oán hờn người
ơi dần chết lạnh i
Khi hồn, tim đã rơi rớt xuống mồ thôi
Người khóc đi!
khi người còn đươc khóc
Cho quê hương người
đánh mất lâu rồi
Người hãy nhốt cho
đầy tim oán hận
Đừng như ta, lạnh ngắt một hồn rơi…..
Nhật Thụy Vi
Norman 11-7-2017
No comments:
Post a Comment