Cõi Buồn
Người hỏi, sao đêm dài còn ngồi khóc
Khóc cho người hay khóc cho tôi
Hay cho trái tim sầu muộn lẻ loi
Và những bóng hình nhạt nhòa trước mắt
Và những bóng hình nhạt nhòa trước mắt
Như mảng rong xanh lều bều mặt nước
Trãi dài ra trong ngày tháng quạnh hiu
Bập bềnh trôi trên biển vắng cuối chiều
Chờ tan rã chìm sâu trong biển mặn
Cũng giống tôi, người buồn đời câm nín
Mắt người hoắm sâu xa vắng đìu hiu
Đâu người thân yêu, đâu quê cũ, tiêu điều!
như từ thiên thu tiếng thở dài vọng
lại!
Nhớ những vần thơ xưa, ai đã bôi mất
đấu
nốt nhạc hững hờ, tay gỏ nhẹ phím
đàn
lặng lẽ chìm, thơ-nhạc sầu đêm tối
Là người và tôi, hai chiếc bóng đơn
côi
Hồn lạc loài giữa những miền ký ưc
Nhạt nhòe dần theo đuổi bóng thới gian
Có phut giây chợt ngơ ngẩn bàng hoàng
Khi hực sáng, soi bóng ma ngày cũ
Vết thương đó cứ rơi từng giọt nhỏ
Từng giọt đau, từng giọt nghẹn ngào
Như rỏ xuống len sâu vào mạch máu
Chảy thành giòng, đời-máu-lệ xót xa.
Bao nhiêu là nước mắt
Đã đổ trên giấy rồi
Nhòe nhoẹt hoen nét mực
Tái tê sầu khôn nguôi!
Nhật Thụy Vi
Dec 23, 2017