Khi Tình Yêu Không Còn Nữa
Một
sáng mùa đông chợt dưng tình yêu không còn nữa
Hồn
lạnh căm, nỗi nhớ cũng nguôi ngoai
Đời
chợt trống trơn, lời thơ cũng cạn
Ý
tình xưa giờ nhạt nhẽo ơi-hời!
Ngoảnh
lại nhìn dấu đời như cát bụi
Một
lần qua nào in nổi bước chân đi
Cuộc
tình phong-ba nổi-chìm cũng thế
Soi
mòn dần tình-non-bể-đá-vàng
Mắt cũng khô
không còn gìòng lệ chảy
Trong
tim xưa đã nhạt bóng hình ai
Bước
chân về hững hờ bao nổi nhớ
Bước
chân đi không góp nổi mong chờ
Anh lặng lẽ ngồi yên trong
bóng tối
Phím đàn xưa trơ trọi góc
phòng con
Nốt nhạc cũ cũng vương làn
bụi mỏng
Mà dư âm tê đọng trái tim côi
Tôi hỏi người sao nín lặng?
Vì
tim đã hư hao!
Còn
bao nhiêu nghĩa nặng?
Chỉ
là giấc chiêm bao!
Thì thôi bóng chiều đã tắt
Bước đã dần xa, khuất lối xưa
Tim cũng đã lơi từng nhịp đập
Thì còn gì ?
Một mảnh tình sầu chìm trong
mưa!
Nhật Thụy Vi
November 20, 2007
No comments:
Post a Comment