Việt Nam trong
trái tim
Tưởng đã mất theo thời gian mù biệt
Việt Nam xưa mờ khuất dưới làn sương
Chỉ tiếng lòng rung theo nỗi vấn vương
Mà quá khứ nằm bên kia máu lửa!
Tưởng xa rồi đời tang thương ràn-rụa
Trong mắt nhìn, vẫn máu đỏ hờn căm
Và trong sâu, lòng nung nấu âm thầm
Chờ uất hận trào dâng cơn sóng dữ
Ta vẫn nghe vọng từ nơi sâu thẳm
Thắm-thiết-buồn từng cung bậc ứa ra
Nỗi nghẹn-ngào
chìm trong tiếng quốc ca
Và vết máu. còn loang trong trí nhớ!
Việt Nam đó, nặng đè từng hơi thở
Những nhớ thương dần thiêu đốt tim ta
Mỏi mòn
trông, quê cũ lướt dần qua
Chỉ còn lại, bóng chiều
vương lệ mỏng!
Việt-nam xưa , Việt-nam tìm đâu nữa
Màu xanh không khơi
dậy được mùa Xuân
Dòng sông kia, con nước đã lặng câm
Chảy quanh-quẩn
theo dòng-đời-đen-đúa!
mất rồi chăng một quê hương thần thoại?
Em hỏi ta, ta hỏi lại con tim!
Không, sẽ không phai theo đời sống nỗi chìm
Một Việt-nam, dòng
tiên rồng bất khuất!
Một Việt-nam của anh thư hào kiệt
Của tình người trên ngòi bút nở hoa
Của trái tim rất chan chứa bao la
Lòng nhân ái, và trí, nhân, anh dũng.
Tim sẽ giữ đó, bập bùng ánh đuốc
Soi hôm nay, mồi ánh sáng, ngày mai!
Tiền đồ xưa sẽ ẩn bóng tương lai
Cho rực sáng nét vàng son thuở
trước!
Nhật Thụy Vi
April 2015
No comments:
Post a Comment