Trong trò chơi trẻ con
Em tập làm người
lớn
Và khi môi anh cúi
xuống
Nụ hôn nồng trên đôi
má em non
Như hằn sâu một
niềm vui em giử lại
Đủ khơi trong em
nỗi xuyến xao
Mà em dành cho những
đêm dài mộng mị
Anh coi em chơi
trò chơi con trẻ:
Em lắng nghe, lặng
im, tương đồng, tương ý
Em tập làm người
lớn, như anh,
Để lục tìm trong trái tim sâu huyền bí
những vấn vương tuyệt
vời của thú đau thương và hoan
hỉ
Nhưng anh ơi, lòng
em chỉ thấy chan hòa niềm vui sướng
trái tim em hồng lên, bừng cháy với yêu đương
em tưởng mình đã
lớn, bằng anh
tưởng mình được
đi song đôi bên cạnh
nhưng rồi một
sáng,
Em mở mắt, thấy
anh như ánh sáng mặt trời chói lọi
anh xa lạ, và chia
cách
em đã mù lòa nên
không nhìn thấy
em tưởng mình đã
lớn
đã được sóng đôi
cùng anh
trên con đường lừng hương, đầy hoa cỏ lạ
trong trò chơi cuộc
đời đó
em đã tự mình vấp
ngã
và buông rời tay
anh nắm
một vết thương sắt
se, sâu thẳm đâm suốt trái tim non
những giọt nước mắt
ưu phiền cô đọng
đã ứ lại trong cõi
lòng em chon von sầu muộn
em biết mình đã
yêu anh!
Và trong cuộc
chơi con trẻ
em biết mình đã
yêu anh!
cho nên em ra
nông nổi
trò chơi không
còn là nụ cười
không còn cái nắm
tay ân cần, êm ấm
không còn nụ hôn
trên má
chỉ còn là một nỗi
đau, ăn năn, và xấu hổ
Em co ro tìm nơi
dấu kín – em, và trái tim khô cằn, héo rủ
Đâu là má em hồng, mắt em trong, và hồn em xanh tuổi
nhỏ
em tưởng rằng Anh-đã-yêu-Em
Em không biết chính
Em đã buông mình trong điêu tàn giông
gió!
Nhật Thụy Vi
Dec 2016
No comments:
Post a Comment