Những thiên thần mồ côi
Em bé ơi, em của
trần gian khốn khổ
Ngơ ngáo em nhìn,
sao con lại ở đây
Mẹ cha em một chiều
vắng bóng
Tiếng khóc mang
theo, em nhớn nhác quạnh hiu
Em bé ơi, một
giòng ta lệ đỗ
Ánh mắt em làm buốt
cả tâm cang
Lòng đau quá, em biết gì nổi khỗ
Mà đoạn đường chờ
phủ chụp lên em
Em bé ơi, góc đời âm u tối
Em về đâu? Em tựa
xuống nơi nào
Lòng em ra sao,
tim em uất nghẹn?
Hay chỉ biết rằng,
sao tim nhói một niềm đau
Ôi em bé của trần
gian nghiệt ngả
Lạc loài em, em
quên cả kêu than
Em ứa nước mắt, tưởng mênh mang khói lửa
Sao đột nhiên, trần thế lại tan hoang
Em bé ơi, chị
không làm gì được cả
Chỉ giọt đau ràn
rụa chảy trên mi
Chị dừng lại,
nhìn em, chị khóc
Một phút giây gượng
gạo níu tay em
Rồi buông tay em,
chị cuốn mình theo con lốc
Cũng nổi chìm
trong tan tác của sinh ly.
Nhật Thụy Vi
Cảm tác theo bức ảnh
‘NhữngThiên Thần Mồ Côi’
posted by Hoàng Lan
(8/25/17)
No comments:
Post a Comment